[ShihoxShinichixRan] Khung Trời Phiêu Lãng
  • Gin cười khẩy, hắn bỏ tay tôi ra và thỏa mãn nhìn anh.
  • Gin
    Gin
    Sao vậy ngài Kudo? Ngài quản cả người của tôi nữa sao?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Cô ấy không phải là người của ngươi!
  • Tôi ngước lên, nhìn vào đôi mắt của anh. Đôi mắt ấy biểu lộ sự tức giận. Nó làm cho tôi bối rối thật sự.. tại sao anh lại có thái độ như thế?
  • Shinichi vẫn đứng yên, Gin không buông tay tôi, hắn siết mạnh tay tôi, rất đau. Tôi biết hắn muốn nhắc nhở tôi đây mà. Tôi thanh tẩy đầu óc, cố gắng không nghĩ đến nữa. Gin bật cười:
  • Gin
    Gin
    Vậy sao? Tôi là khách của cô ấy.. sao lại không phải người của tôi?
  • Gin cúi xuống, đặt lên má tôi một nụ hôn. Tôi cười cay đắng, hắn đang muốn làm gì vậy? Tôi mặc kệ cho cái hôn phớt qua đó, đôi mắt tôi chạm vào đôi mắt của anh. Anh ngạc nhiên.. cái nhìn đầy phẫn nộ.. tôi không thấy có chút cảm giác nào. Gin cười lớn, kéo tôi đi khỏi đó. Nhưng tôi nhận ra một bàn tay đang giữ tôi lại. Anh đang nắm lấy tay tôi, đôi mắt của anh có cái gì đó làm tôi không hiểu, nhưng nó làm cho tôi như lạc đi, không còn chút cương quyết nào.. Đôi mắt anh như thể muốn nói, muốn van nài.. tôi đừng đi.. Tôi chợt cười, Gin quay lại nhìn khi thấy tôi thả tay hắn ra.
  • Hắn chờ đợi thái độ của tôi. Hắn muốn gì khi đưa tôi đến đây chứ? Dù sao tôi cũng đâu còn ý nghĩa gì với anh nữa, thé thì chẳng cần phải như vậy.. tôi lại gần anh, bàn tay anh vẫn nắm lấy tay tôi. Hơi ấm vẫn như cũ.. nhưng hôm nay mọi thứ đã dổi thay. Không phải sao?
  • Tôi
    Tôi
    Xin hãy buông tay ra đi..
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ran?
  • Tôi
    Tôi
    Ngài Kudou… nếu ngài muốn, có thể đến tìm tôi. Còn đêm nay.. tôi thuộc về ngài ấy.
  • Tôi quay đi, nghe tim mình chết dần..
  • Tôi quay đi, nắm lấy bàn tay Gin. Ngươi đã đạt được mục đích của mình rồi.
  • Tôi quay đi, cố gắng không ngoảnh lại nhìn anh nữa.
  • Với anh, tôi cũng chỉ là một món hàng hóa, với anh tôi chẳng qua là một người anh cần chiều chuộng, cần ủ ấp, cần tôi trong mỗi đêm.. anh cô đơn.
  • Với anh, tôi không có ý nghĩa quá nhiều như tôi vẫn nghĩ. Nếu chỉ là một cơn gió vô tình lướt qua nhau, thì sớm muộn gì, cũng không thuộc về nhau.. nếu thế thì níu kéo có ích gì?
  • Gin cười nhạt, hắn đang hài lòng, rõ ràng là hắn đang hài lòng.. Tôi không quan tâm, cũng chẳng muốn quan tâm nữa. Quá nhiều vết thương, quá nhiều nỗi đau. Nó làm cho trái tim tôi chai sạn mất rồi.
  • *
  • Chiếc xe ngựa rời khỏi phủ. Tôi không ngoái lại nhìn nơi đó, tôi không muốn nhìn, cũng chẳng muốn nghĩ nữa, tất cả sẽ phải chấm dứt, cả đêm hôm nay nữa.
  • Gin
    Gin
    Cô làm tốt nhỉ?
  • Tôi
    Tôi
    Hài lòng chưa?
  • Tôi lạnh lùng, hắn không nói gì dựa vào thành xe.
  • Gin
    Gin
    Tại sao cô lại chấp nhận? Yêu hắn đến thế? Tại sao không quay về?
  • Tôi
    Tôi
    Ngài đang nói cái gì vậy? Hoa tàn rồi liệu nở hoa được nữa không?
  • Hắn không cười, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt trước đây tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Lúc này đây, tôi nhận ra tên này cũng đang bị bất ngờ. Một khái niệm vô cùng lạ lẫm với hắn.
  • Tôi nhắm đôi mắt mình, bóng tối vây quanh..
  • Tôi có hối hận không?
  • Bàn tay anh.. buông ra.. nhưng ít ra anh cũng còn sống, ít ra anh sẽ hạnh phúc. Ít ra hắn sẽ không còn một con tin nào để gây áp lực cho anh nữa. Ít ra anh còn có Shiho.. cô ấy sẽ thay tôi chăm sóc anh…
  • Tất cả những đắng cay, tất cả những thứ như thế này không được phép xuất hiện nữa.. trong tim tôi.. đừng bao giờ xuất hiện cái tên ấy nữa..
  • *
  • Căn phòng tối tăm, ánh nến không được tôi thắp lên. Tôi thích ngồi yên trong bóng tối thế này hơn.
  • Tôi ngã gục xuống sàn, những phẫn nộ tràn ra.. một giọt nước mắt lặng rơi. Tôi đã biết mọi chuyện sẽ như thế này. Tôi đã cố gắng, đã cố gắng để không nhớ về, tôi đã muốn mình không yếu đuối nữa.. nhưng cảm giác lúc anh chạm vào.. vẫn khiến cho tôi có chút nhói lòng.
  • Tôi không yếu đuôi, càng không nghĩ mình sẽ đối diện với anh như thế, tôi lạnh lùng, tôi kiêu ngạo.. tôi nói với anh như thể tôi chỉ là một người cần tiền.. như thể chỉ có những khách hàng và tiền của họ..
  • Ánh mắt anh.. vẫn ngạc nhiên, vẫn không hiểu… vẫn như ngày mà tôi gặp anh cách đây hai năm về trước.. Nhưng tôi đã không còn là tôi nữa rồi.. tôi đang rơi.. rơi xuống vực sâu không đáy.
  • Liệu bao giờ, mọi thứ sẽ chấm dứt?
  • *
  • Gin
    Gin
    Giết hắn đi!
  • Gin chỉ vào một người đàn ông. Tôi sững sờ, hắn mới nói gì? Giết?
  • Hắn đưa tôi một con dao nhỏ, tôi cầm lấy nó, tim không có chút cảm xúc nào. Thật sự phải làm thế này sao?
  • Tôi
    Tôi
    Tại sao..
  • Tôi sợ hãi đi theo người đàn ông đó, ông ta quay lại nhìn tôi. Đôi mắt chợt ngừng lại khi thấy tôi. Gã lại gần tôi buông lời trêu ghẹo.. chỉ có thế này thôi sao? Tôi đứng yên cho hắn vuốt ve, từ thắt lưng một con dao nằm sẵn.. hắn không hề đề phòng. Tôi rút dao đâm vào nơi chắc chắn là tim hắn.. máu của hắn bắn vào mặt tôi.. máu làm bàn tay tôi chỉ toàn màu đỏ. Tôi không rút lại dao, tôi nghe tim mình đập loạn nhịp..
  • Tôi đã giết hắn… tôi thật sự đã giết hắn!
  • Dưới bàn tay tôi, người đàn ông đã nằm trên bãi cỏ, mùi tanh nồng trong không khí. Hắn đã chết, người đàn ông mở to mắt nhìn tôi, cái nhìn lạnh sống lưng của người sắp chết..
  • Tôi quay đi, cố tránh cái nhìn ấy. Nó như thể muốn hỏi xem, tại sao tôi lại giết hắn?
  • Vì sao ư? Thật ngu ngốc!
  • Một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi quay lại và nhìn thấy bà ấy.
  • Vermouth
    Vermouth
    Cảm xúc này, không được phép quên. Khi giết người, không bao giờ được khoan nhượng với kẻ thủ..
  • Khoan nhượng.. là đồng nghĩa với cái chết. Tôi hận hắn, vì sao lại bắt tôi làm điều này. Tại sao tất cả mọi người đều giả vờ tốt với tôi.. rồi sau đó đạp tôi xuống vực sâu? Thế giới này là giả dối..! Hãy để tôi chết đi, hãy để tôi ngủ một giấc dài. Lúc ấy tôi sẽ không phải đối diện với tất cả những điều này.. bao nhiêu mạng sống chỉ để đổi lại một mạng thôi sao?
  • Tôi nhắm mắt mình cố gắng để lệ không tuôn ra. Tôi vẫn còn ám ảnh, tôi vẫn còn rất ảm ánh…
  • Máu.. màu đó! Mặn chát… tại sao lại ép buộc tôi?? Tại sao???
  • *
  • Tôi đứng trong một không gian đen, xung quanh không có ai. Tại sao nơi này lại tối đến thế? Tôi nhìn thấy một nguồn ánh sáng từ đằng sau tôi..
  • Ánh sáng làm tôi nhìn thấy những xác người nằm la liệt trên mặt đất, những tử thi đầy máu.. đôi mắt trợn tròn nhìn về phía tôi. Tôi bất động, chợt làn nước màu đỏ ấy bám lấy chân tôi.. tôi sợ hãi.. cố gắng chạy.. nhưng không thể. Những tử thi ấy sống dậy, cô gắng bước về phía tôi. Mùi cương thi ghê tởm bốc lên.. mùi máu đàng từ từ xâm chiếm tất cả cảm giác bấn loạn trong tôi..
  • Họ tiến lại, chạm vào tôi.. tôi sợ hãi.. máu ở khắp mọi nơi..
  • Tôi
    Tôi
    Không!
  • Tôi bật dậy, mồ hôi đầm đìa.. cái chết đến với con người thật dễ dàng.. Tôi gục đầu vào đầu gối mà khóc.. tôi thật sự kinh tởm chính bản thân mình!
  • Bóng tối bủa vây… đến bao giờ tôi mới có thể lại nhìn thấy ánh sáng?
14
Chương 24